
BỆNH GIÃN DẠ DÀY VÀ KÌ TÍCH THOÁT ÁN TỬ CỦA TÔI

TUỔI THƠ HẠNH PHÚC
Tôi lớn lên trong một gia đình thuần nông. Thuở nhỏ tôi cũng làm những công việc như chăn trâu, phụ giúp việc nhà cho cha mẹ, lớn hơn thì đi phụ hồ để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, tuy có vất vả nhưng rất êm đềm, cho đến khi tôi vào đại học.
Khi tôi đậu đại học cũng là lúc anh trai tôi học sắp ra trường. Gia đình tôi vốn nghèo, lúc này mọi chi phí đặt nặng lên vai ba mẹ. Tôi học kiến trúc, nên khối lượng bài tập khá nhiều, nhưng tôi vẫn cố gắng để vừa hoàn thành tốt việc học, vừa đi làm một ngày 8 tiếng, với mong muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Tôi rất vui vì kiếm đủ tiền trang trải cho cuộc sống sinh viên, mà không hay biết một điều đáng sợ đang đợi tôi ở phía trước.
BIẾN CỐ ẬP ĐẾN LẤY ĐI SỨC SỐNG CỦA TÔI
Đến một ngày, tôi thấy mình có các triệu chứng giống như đau dạ dày. Những cơn đau cứ tăng dần theo thời gian, cho đến khi tôi không thể tiếp tục việc học của mình nữa. Tôi xin bảo lưu kết quả học tập vào năm thứ tư đại học, để quay về nhà chữa bệnh.
Tôi đã đi gần hết những bệnh viện lớn ở Việt Nam để khám và điều trị. Tất cả bác sĩ đều có kết luận giống nhau, đó là tôi bị viêm dạ dày. Tôi uống thuốc theo chỉ dẫn nhưng không thấy hiệu quả gì mấy.
So với những người bị bệnh dạ dày khác, tôi đau đớn khổ sở hơn nhiều. Tôi ăn uống rất khó khăn, và không thể có được một giấc ngủ ngon. Thân hình tôi trở nên tiều tụy, gầy rộc đi, đến mức chỉ còn 48kg. Không ai có thể tìm thấy hình ảnh một chàng trai năng động, hoạt bát và dễ gần ở tôi nữa, thay vào đó là một thân hình ốm yếu gầy mòn vì những cơn đau hành hạ. Bệnh tật khiến tôi dường như gục ngã.
Lúc đó, đa số thời gian tôi chỉ có thể nằm trên giường, ôm chiếc điện thoại như một niềm an ủi. Tôi lên mạng xem xem thế giới xung quanh mình lúc này ra sao, tôi cũng thử tìm hiểu xem có cách nào thoát khỏi căn bệnh của mình hay không. Tôi đã đọc được một số thông tin, và đoán là mình có thể bị bệnh giãn dạ dày, chứ không phải viêm.
Tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy chụp Xquang dạ dày. Kết quả đúng là dạ dày bị giãn quá dài, đến tận xương chậu. Giờ tôi đã hiểu vì sao mình đi đứng nằm ngồi và ăn uống lại đau đớn như thế.
Bác sĩ nói rằng bệnh này không có thuốc chữa, tôi buộc phải sống chung với nó. Khi nào đau đến mức không chịu được nữa thì sẽ phải làm phẫu thuật để cắt bỏ 2/3 dạ dày.
Tôi bàng hoàng, không thể tin vào tai mình. Làm sao tôi có thể chấp nhận sự thật này đây? Tôi còn quá trẻ. Mất đi một phần cơ thể như vậy, tương lai của tôi sẽ ra sao?
Tôi chán nản quay về nhà, tiếp tục cuộc sống vật vờ bên chiếc giường. Tôi cố gắng tìm một lối thoát cho mình, bằng cách thử đủ các loại thuốc bắc, thuốc nam, rồi cúng bái, gọi hồn, thậm chí lên chùa ở một thời gian để chữa bệnh. Vì đã cùng đường bí lối, nên ai chỉ cho cách gì, tôi cũng thử. Nhưng tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, mà hi vọng khỏi bệnh vẫn quá xa xôi. Tôi ngày càng suy yếu, đến mức có đêm mẹ tôi phải ngủ gần chỗ tôi nằm, phòng khi tôi có ra đi thì cũng có người nhà bên cạnh.
Đến lúc nghĩ mình sắp phải chết, trong lòng tôi hiện ra bao câu hỏi: “Vì sao có người được sống sung sướng, có người lại phải khổ? Sao có người khỏe mạnh mà mình lại bệnh tật như thế này? Nếu mình chết rồi thì sẽ đi đến đâu?”
PHÁP LUÂN CÔNG ĐÃ GIÚP TÔI HỒI SINH

Lúc này tôi bỗng nhớ đến ba từ: Pháp Luân Công. Mỗi nơi tôi đến tìm thuốc chữa bệnh, đều có người giới thiệu cho tôi môn tu luyện Pháp Luân Công, có người còn cho tôi mượn sách, sẵn sàng hướng dẫn tôi học. Nhưng tôi chưa từng để tâm, vì nghe nói môn này của Trung Quốc, rồi phải tu tâm tính gì đó nữa, mà tôi chỉ cần khỏi bệnh thôi. Nhưng vào lúc ấy, tôi đã không thể tìm được phương cách nào nữa, tôi cũng chẳng biết mình sẽ còn sống bao lâu. Tôi quyết định học Pháp Luân Công.
Tôi bước vào tu luyện với thân thể rất yếu. Lúc đầu tôi không thể ngồi dậy đọc, đành phải nằm nghe Pháp. Tôi mệt hết hơi, nhưng vẫn cố gắng luyện động tác, luyện được chút nào hay chút đó.
Tôi ngạc nhiên vì thân thể mình có những phản ứng mạnh mẽ ngay từ những ngày đầu tiên tu luyện. Trong suốt hai tuần, tôi đi ngoài liên tục, nhưng lại cảm thấy người nhẹ nhàng hơn. Rồi nước da tái nhợt của tôi dần dần hồng hào trở lại. Những ngày sau đó, tôi đã có thể rời khỏi giường, đi lại vận động linh hoạt và cảm thấy đỡ mệt hơn trước nhiều. Dạ dày tôi cũng bớt đau. Bất ngờ hơn cả là trước đây tôi thường cảm thấy có một cục trướng ở gần xương chậu do giãn dạ dày, đặc biệt là lúc ăn xong thì càng cảm nhận rõ, mà lúc ấy lại không thấy đâu nữa, chỉ còn thấy hơi khó chịu. Tôi hồi phục nhanh đến mức bản thân còn không kịp cảm nhận, và người thân thì quá ngạc nhiên. Ai cũng không thể tin vào mắt mình, mọi người đều phải tấm tắc khen: “Pháp Luân Công thật quá tốt.”
Những điều bất ngờ mà tôi nhận được từ Đại Pháp còn rất nhiều. Nhờ đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi dần hiểu về vũ trụ, về nhân sinh. Một bầu trời rộng lớn và tươi sáng đã mở ra ngay trước mắt tôi. Tất cả những điều tôi vẫn muốn biết từ khi còn thơ bé, giờ đây hiện hữu trong từng trang sách quý giá.
Đến khi có thể đi lại thuận tiện hơn, tôi đã tham gia đọc sách và luyện công với các học viên ở gần chỗ tôi sống. Đó là một môi trường hòa ái và thiện lành, mọi người luôn quan tâm và chia sẻ với nhau, nhắc nhở nhau làm một người tốt hơn theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi cũng dần dần thay đổi. Ban đầu tôi đến với Pháp Luân Công chỉ là vì muốn khỏi bệnh, nhưng lúc này tôi biết được mình đã tìm thấy ánh sáng chân lí của cuộc đời, biết mình nên trở thành một người thật tốt, để giữ cho tâm hồn thanh thản và an lành. Tôi cảm thấy lạc quan, và thấy cuộc sống ý nghĩa hơn nhiều.
MỘT CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC DƯỚI ÁNH SÁNG CHÂN – THIỆN – NHẪN
Bệnh của tôi giờ đã khỏi hoàn toàn. Tôi đã tăng lên đến 64kg. Cơ thể tôi lúc này khỏe mạnh linh hoạt và đầy sức sống. Căn bệnh giãn dạ dày quái ác, có lúc tưởng chừng đã lấy đi sinh mạng của tôi, giờ biến mất không còn dấu vết.
Tôi đã quay lại nghề kiến trúc và có thu nhập tương đối tốt, có thể phụ giúp gia đình phần nào. Hiện giờ sức khỏe của tôi còn tốt hơn người bình thường, có khi làm dự án phải ngồi máy tính 12 giờ đồng hồ liên tục mà tôi vẫn tỉnh táo, không thấy mệt mỏi.
Người thân trong nhà lần lượt theo học Pháp Luân Công cùng tôi vì thấy được những lợi ích quá to lớn về cả sức khỏe lẫn tinh thần mà môn học này đã mang đến cho tôi.
Một điều may mắn nữa đã đến, đó là gần đây tôi đã lập gia đình. Vợ tôi là đồng nghiệp trong ngành kiến trúc, và cũng là một người tu luyện Pháp Luân Công.
Nhìn lại quá khứ, quả thật tôi không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với Sư Phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, người đã dạy tôi chân lý và ý nghĩa nhân sinh của đời người, ý nghĩa tồn tại của mỗi sinh mệnh, cho tôi cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc như ngày hôm nay. Ở mỗi nơi tôi đến, tôi đều muốn chia sẻ điều may mắn nhất của cuộc đời mình với mọi người, với mong muốn giúp được những ai đang ở trong hoàn cảnh như tôi lúc trước có thể gặp được cơ duyên đáng trân quý này. Pháp Luân Đại Pháp chính là điều mà bạn đang tìm kiếm.

