VIÊM ĐA KHỚP BẨM SINH ĐAU ĐỚN, CÔ GÁI TRẺ TRẢI LÒNG KỲ TÍCH KHỎI BỆNH CỦA MÌNH
Tôi là Nguyễn Thị Ánh Tuyết, sinh ra tại Hoà Bình. Hiện tôi đang làm Phụ trách chuyên môn và tham gia đào tạo nhân sự toàn hệ thống của một trường mầm non ở Hà Nội.
Bố mẹ tôi kể: khi sinh ra tôi bình thường nhưng đến tuổi biết đi thì không chịu đi, luôn muốn bế. Bác sĩ cho biết, tôi mắc bệnh viêm đa khớp bẩm sinh. Bố mẹ đã rất vất vả nuôi tôi, chạy chữa khắp nơi. Tôi uống thuốc từ bé đến nỗi sợ hãi thuốc.
Căn bệnh của tôi rất kì lạ, 1-2 năm lại tái phát một lần. Bệnh tái phát vào bất kể mùa nào trong năm, mỗi lần kéo dài 2-4 tháng. Mỗi khi phát bệnh các khớp xương toàn thân sưng đỏ; cử động đau đớn; đi lại, cầm nắm khó khăn…Khi đau, cảm giác như đau đến thối rữa từ bên trong vậy.
Lúc bé thì khóc lóc ỉ ôi, khi lớn hiểu chuyện hơn thì tôi cố gắng cắn răng chịu đựng… Hành trình lớn lên của tôi cứ lặp lại như vậy. Do không ổn định về sức khỏe, lại thấy sự vất vả của người thân; khiến tôi không dám nghĩ đến chuyện lập gia đình; sợ vướng bận tình cảm, làm gánh nặng cho người khác…
Mỗi lần phát bệnh tôi phải nghỉ học, khi trở lại trường nhìn tôi vẫn bình thường, chỉ khác là gầy hơn. Thầy cô và các bạn, ít ai biết tôi mắc bệnh thế nào vì tôi sống khép kín, ít chia sẻ. Tôi thường lặng lẽ đứng trên tầng cao nhìn các bạn chạy nhảy trong giờ học thể chất mà nước mắt lã chã rơi. Bệnh đều tái phát vào mỗi cấp học nên tôi chịu nhiều thiệt thòi…
Trải qua bao nhiêu vất vả tôi cũng hoàn thành bậc học đại học, ra trường và đi làm. Nhưng công việc chẳng được lâu dài. Học năm cuối trường Đại Học Sư Phạm Hà Nội, khoa Giáo dục mầm non, tôi đã may mắn được các trường tuyển dụng. Nhưng tại mỗi nơi tôi đến làm việc, khi công việc đang rất tốt thì tôi lại phát bệnh. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành xin nghỉ mà không dám nói rõ lý do. Đến khi tôi dạy tại một trường mầm non ở Tây Hồ, khi chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc năm học; thì lại phát bệnh. Tôi không thể xin nghỉ giữa chừng, vì tôi biết giáo viên nào vào thay thế lúc đó cũng rất khó khăn.
Tuyệt vọng, tôi ao ước: “Giá như có loại thuốc nào có thể giúp mình khoẻ ra thì tốt biết bao”. Chẳng biết là may mắn hay là nghiệp tôi phải trả, một bác hàng xóm có thuốc khớp từ Malaysia gửi về. Tôi uống vào thấy giảm đau hẳn và có thể duy trì được hết năm học. Nhưng từ khi uống thuốc đó, tôi tăng cân đột ngột. Trong vài tháng tôi tăng 11kg, cơ thể bắt đầu rạn nứt. Tôi biết mình bị phản ứng phụ, tích nước nhưng khi dừng uống thì toàn thân đau nhức. Cảm giác đau không giống những lẫn trước, cơn đau khủng khiếp khiến tay tôi cong lại. Nghĩ đến sợ hãi khi phải chịu đau nên tôi vẫn chấp nhận uống, đẩy đưa cuộc đời đến đâu thì đến…
Bất chợt tôi nhớ có lần một anh bạn kể rằng cả gia đình anh đều khoẻ mạnh nhờ luyện tập khí công, nhưng anh không thể hướng dẫn tôi học. Tôi tự tìm mua sách khí công ở mấy hiệu sách trên đường Phạm Văn Đồng; nhưng không tìm được. Tôi lại mất phương hướng.
Tháng 8/2016, tôi chuyển đến trường Happy Time Hà Đông làm việc. Tại đây, điều may mắn đã đến với tôi. Đúng là khi chúng ta có ước nguyện, trời xanh tất sẽ có an bài. Một lần, tôi bị thu hút bởi câu chuyện của một phụ huynh nói với một cô giáo về một môn tu luyện khí công rất tốt cho tâm tính và sức khoẻ. Tôi vội xin thông tin, rồi may mắn được phụ huynh tặng cuốn sách Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Tôi háo hức về nhà đọc sách. Tôi nghĩ rằng bệnh mình sẽ khỏi khi tập môn này, lúc nào trong đầu tôi cũng nghĩ làm sao khỏi bệnh. Ngược lại với những gì tôi suy nghĩ, tôi đọc từng trang mà chẳng hiểu được nhiều. Tôi vất vả lắm mới đọc hết cuốn sách nhưng cơ bản không hiểu nhiều nội dung. Tôi cất sách đi và chỉ chú trọng vào tập. Vì không đọc sách nên tôi không hiểu những gì xảy ra với mình; lại nghĩ rằng môn này không có nhiều tác dụng.
Trước Tết 2017, một học viên đã động viên tôi ra công viên tập cùng mọi người. Ở đây tôi cảm giác được sự gần gũi, thân thiện, mọi người chân thành động viên và khuyên tôi chăm chỉ đọc sách, luyện công.
Tôi đã nghiêm túc đọc sách mà chẳng truy cầu. Những Pháp lý trong sách lần lượt triển hiện cho tôi, tâm tính tôi dần thăng hoa. Nhìn lại mình, đối chiếu với Pháp, bất chợt những giọt nước mắt lăn dài… Tôi đã luôn cho rằng mình chịu thiệt thòi, bất hạnh nên tôi có quyền hành hạ người khác. Tôi dễ cáu bẳn, giận dỗi, trách móc, bắt bố mẹ phải làm cho mình điều này điều nọ mỗi khi đau… Lâu dần đối với người khác tôi cũng hành xử như vậy. Tôi hay suy nghĩ tiêu cực, nhiều lúc còn muốn chết…
Nếu không có Pháp, tôi không nghĩ tâm tính mình xấu đến vậy. Những Pháp lý trong sách thôi thúc tôi thay đổi bản thân, sửa mình trở thành người tốt hơn theo Chân – Thiện – Nhẫn.
Nhờ hiểu được những đạo lý trong Pháp, tôi từng bước cải biến con người mình; chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi biết nghĩ cho bố mẹ nhiều hơn. Khi thấy tôi có nhiều chuyển biến tốt từ tâm tính lẫn sức khoẻ, mẹ tôi cũng bước vào tập luyện. Bố tôi cũng phải thốt lên với mọi người: “Môn này tốt thật đấy”.
Tại trường học, tôi làm việc mà không truy cầu. Tôi học cách nhường nhịn, lắng nghe, quan tâm, sống chân thành, không ngại khó; học cách nghĩ cho người khác nhiều hơn… Nhờ vậy, các mối quan hệ được cải thiện, phụ huynh yêu thương, yên tâm, tin tưởng; lãnh đạo ghi nhận, đồng nghiệp tôn trọng…
Tôi thường nói với mọi người không phải lúc nào tôi cũng làm được tốt; nhưng điều quan trọng tôi biết nhìn lại và sửa mình ngay khi có vấn đề, mâu thuẫn phát sinh. Có lẽ vì sức khoẻ và tâm thái vui vẻ, lạc quan nên quá trình xử lý công việc của tôi không gặp nhiều khó khăn; ngược lại còn mang đến hiệu quả tốt hơn trước.
Kết quả của quá trình tu tâm tính, bệnh tôi theo đó mà hết. Bây giờ tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan của cuộc đời, tôi đã may mắn gặp và tu luyện Pháp Luân Công. Tìm được ánh sáng của Phật Pháp, thấy ý nghĩa sinh mệnh; tôi có tâm nguyện đem điều tốt lành nhất đến mọi người.
Nguồn: www.nguyenuoc.com