PHẬT PHÁP NHIỆM MÀU, ĐƯA TÔI BƯỚC QUA NHỮNG NGÀY SA NGÃ
Tôi tên là Phạm Thị Hồng Ngoan, sinh năm 1994. Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.
Từ năm 12 tuổi, tôi đã là một đứa trẻ quậy phá, ngỗ nghịch. Tôi chẳng mấy để tâm đến gia đình, tối ngày chỉ lo tụ tập với đám bạn đi đánh nhau, rồi đua xe. Khi nào chán ở nhà tôi lại bỏ đi bụi, có khi đi cả mấy tháng. Tôi ở phòng trọ còn nhiều hơn ở nhà mình. Tôi còn có tính táy máy tiền bạc của người khác, cả người thân lẫn người ngoài.
Đến tận năm 18 tuổi, cái tuổi mà người ta đã dần chín chắn hơn để bước vào đời, thì tôi vẫn ăn chơi bạt mạng như vậy. Tôi bỏ nhà đi ra ngoài ở luôn để thoải mái làm những gì mình thích, khỏi bị ai ngăn cản. Tôi cũng đi làm để kiếm tiền nuôi bản thân, nhưng tính tình thì vẫn vậy chứ không tốt lên chút nào. Tôi làm quen với đám bạn mới, cũng toàn thành phần bất hảo, rồi bị tụi nó rủ rê lôi kéo đến mức nghiện ma túy đá.
Tôi nghiện hết 3 năm. Cuộc sống của tôi lúc ấy là nghiện ngập, ăn chơi, hút thuốc, đi bar… Toàn những thứ độc hại, vô bổ, mà còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Để có tiền, tôi đã tham gia vào đường dây buôn bán ma túy.
Đi lang bạt chán, tôi quay về nhà. Lúc này gia đình không ai biết tôi nghiện, chỉ có mẹ là phát hiện ra. Khi về nhà rồi, tôi đi học nghề, nhưng vẫn chưa cai được ma túy. Mẹ tôi trước đây vẫn theo Tịnh Độ Tông, nên mẹ đưa tôi đến chùa, mong rằng nơi đó sẽ giúp tôi bớt được nghiện ngập ăn chơi. Mỗi lần lên chùa, tâm trạng của tôi đúng là có tốt hơn một chút, tôi khởi thiện tâm đi phóng sanh, in kinh sách, làm công quả, tạc tượng đem lên chùa cúng dường. Tuy vậy ra khỏi cổng chùa thì tôi lại quay lại làm một cô gái ăn chơi quậy phá, tụ tập nhậu nhẹt, đánh nhau… đủ mọi thói xấu tôi chẳng bỏ bớt cái nào.
Đến một thời điểm, tôi cần tiền. Tôi xin đi làm ở một nhà hàng của người Hoa. Khi đi làm ở đó, tôi cặp kè bồ bịch, rồi bay lắc có khi nửa đêm mới về. Cũng có khi tôi tỉnh táo một chút, trong lòng hoang mang, và mặc cảm vì nghiện ngập, vì cuộc sống phóng túng không biết ngày mai ấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi, vì tôi không thể tự thoát ra. Nên tôi chọn chìm đắm vào đó và quên đi thực tại.
Một hôm tôi bắt xe Grab đi làm. Anh tài xế hôm đó tôi gặp rất đặc biệt. Dọc đường đi, anh chia sẻ với tôi về nhân quả, về đạo đức, về tiêu chuẩn của một người tốt. Anh nói, anh biết được những điều đó nhờ một môn tu luyện tên là Pháp Luân Công. Môn này tốt cho cả tâm lẫn thân, vừa nâng cao đạo đức, vừa cải thiện sức khỏe, mà lại không mất phí.
Tôi thấy những gì anh nói rất hay, mặc dù tôi có hơi mơ hồ không rõ. Khi đến nơi, tôi xin số zalo của anh ấy. Anh ấy đã tặng tôi một bông hoa sen rất xinh xắn, và một tờ giới thiệu về Pháp Luân Công. Tôi hẹn với anh là sẽ nhờ anh hướng dẫn động tác. Anh ấy có gửi link sách để tôi đọc, nhưng lúc đó tôi chỉ đọc qua loa. Rồi tôi quên bẵng anh tài xế thân thiện, và quay về với những cuộc vui chơi không biết điểm dừng của mình. Cho đến một hôm, tôi chợt nhớ ra lời hẹn hôm đó. Tôi liên lạc với anh, nhờ anh hướng dẫn cách học Pháp Luân Công.
Tôi bắt đầu thử tập luyện các bài công pháp. Mới tập 4 bài, tôi đã thấy mình thay đổi, cơ thể hết mệt mỏi, tinh thần tỉnh táo hẳn lên.
Tôi cũng bắt đầu đọc sách nghiêm túc hơn. Mỗi ngày đọc một chút, thiên tính tốt đẹp trong tôi dường như cũng được đánh thức. Tôi quyết định nghỉ việc, tìm cho mình một công việc ngay chính hơn ở tiệm tóc. Sau một thời gian ngắn, nhờ học Pháp và luyện công thường xuyên, tôi bỏ được thuốc lá và cũng không uống rượu bia nữa. Điều may mắn nhất là tôi đã cai được ma túy. Cứ đến gần những thứ đó là tôi cảm thấy khó chịu, buồn nôn.
Vẻ ngoài của tôi dần thay đổi. Trước đây, do ảnh hưởng của rượu bia và ma túy, da mặt tôi cũng bị lão hóa khiến cho tôi có vẻ ngoài già dặn và mệt mỏi. Giờ thì nhìn tôi đã tươi sáng và có sức sống hơn nhiều. Tôi không cần trang điểm mà khuôn mặt vẫn mịn màng. Sức khỏe của tôi cũng tốt lên nhiều, từ khi bắt đầu học Pháp Luân Công đến nay, tôi không ốm vặt và không phải uống viên thuốc nào nữa.
Những đạo lí trong sách giúp tôi hiểu được tiêu chuẩn của một người tốt. Tôi nhìn lại mình trước đây, trong tâm thật sự hối hận. Tôi đã từng lấy hàng trăm triệu của gia đình để đi ăn chơi đập phá, và chìm trong bao nhiêu thứ tệ nạn. Tôi đã làm khổ gia đình mình nhiều quá. Với quyết tâm rũ bỏ quá khứ, tôi đã về nhà xin lỗi ba mẹ. Cả nhà đều rất mừng vì thấy tôi thay đổi cả về sức khỏe và tính tình, đặc biệt là từ bỏ hẳn cuộc sống ăn chơi nghiện ngập. Đối với gia đình tôi mà nói, đây đúng là một phép màu.
Nhờ có Pháp Luân Công, cuộc sống của tôi trở nên an hòa và đầy ý nghĩa. Trước đây tôi rất bảo thủ, luôn cho mình là đúng, khi gặp mâu thuẫn thì nóng nảy không kiềm chế được, thậm chí tôi sẵn sàng đánh nhau để bảo vệ cái tôi. Giờ đây, tôi hiểu được mọi thứ đều có nguyên nhân, khi có vấn đề thì cần tìm lỗi ở mình, vì tôi đã hiểu được rằng dù cho người kia có sai đến đâu thì chắc hẳn mình cũng có điểm nào đó chưa đúng. Khi có mâu thuẫn cần phải nhẫn nại, nếu không sẽ làm mọi việc tệ hơn. Tôi cũng hiểu được quy luật nhân quả báo ứng, vì thế tối tuyệt đối không dám làm điều gì sai trái nữa. Tôi luôn cố gắng nhìn vào bản thân để hoàn thiện mình mỗi ngày theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi thấy tâm mình thanh thản hơn bao giờ hết.
Sau những tháng ngày ăn chơi, tôi đã từng được chẩn đoán là không có khả năng sinh con. Nhưng một kì tích nữa đã xảy đến với tôi, đó là tôi đã mang thai và sinh ra một em bé khỏe mạnh, hết sức đáng yêu. Đây lại là một điều thần kì mà tôi nhận được nhờ học Pháp Luân Công.
Giờ đây, tôi đã có một sức khỏe tốt, một công việc ổn định, một gia đình hạnh phúc, và quan trọng nhất là tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của đời người là gì. Ánh sáng của Chân – Thiện – Nhẫn đã giúp tôi thoát khỏi quá khứ lầm lạc và bước về một tương lai tốt đẹp. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, với mong muốn những ai đang ở trong hoàn cảnh tương tự như tôi trước kia có thể tìm lại được sự thiện lương trong tâm hồn, tìm được lối ra trong bóng đêm mờ mịt. Hãy tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp nhé, vì đó chính là điều mà các bạn cần lúc này.