MẸ CHỒNG NÀNG DÂU – CHUYỆN CỔ TÍCH GIỮA ĐỜI THƯỜNG
Tôi tên Đặng Phương Thảo, năm nay 27 tuổi, hiện đang sinh sống ở Dĩ An, Bình Dương. Số điện thoại của tôi là 0376 699 012.
Tuổi thơ bất hạnh
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Bố tôi vốn là người nổi tiếng trong xã vì rượu chè và đánh đập vợ con. Từ khi còn rất nhỏ tôi đã phải chứng kiến cảnh bố đánh mẹ tàn nhẫn, lúc đó tôi chỉ biết đứng nhìn mà không thể giúp gì cho mẹ bởi tôi rất sợ hãi. Mẹ tôi cũng thường hay trách móc tôi vì chỉ đứng nhìn mà chẳng giúp gì cho bà. Ngày qua ngày tôi phải chứng kiến như thế khiến tôi trở nên sống nội tâm, thấy tự ti với bạn bè. Mỗi lần như vậy tôi chỉ biết nhìn lên bầu trời hỏi “Tại sao? Tại sao lại sinh tôi ra trong một gia đình như thế?” Sau này tôi thường xuyên ngủ thấy ác mộng cảnh bố đánh mẹ, cho tới tận bây giờ khi tôi tu luyện Đại Pháp thì những cảnh tượng ấy mới chấm dứt.
Lớn lên khoảng 8 – 9 tuổi tôi bắt đầu tìm đọc những câu chuyện về luân hồi. Khi học cấp 2 nhà tôi có mua tivi, tôi thường xem những kênh về thế giới, khoa học, tôi cảm thấy tò mò về vũ trụ quan, nhân sinh quan. Do áp lực gia đình tôi đã nghỉ học khi mới học hết lớp 8 và quyết định đi làm.
Mâu thuẫn với mẹ chồng và cuộc sống hôn nhân đau khổ
Đến năm 2010 (17 tuổi) tôi quyết định lấy chồng. Gia đình tôi ngăn cản vì chúng tôi còn quá trẻ nhưng vì tôi có bầu trước khi cưới nên cuối cùng gia đình tôi cũng phải đồng ý. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt đẹp khi tôi lập gia đình nhưng bắt đầu từ đây mới là quá trình trả nghiệp của tôi.
Khi về nhà chồng, tôi và mẹ chồng cùng sống chung trong một phòng trọ. Mẹ chồng tôi vốn dĩ là người khó tính cộng thêm việc bà không thích tôi nên cuộc sống của tôi trở nên xáo trộn. Tôi mang song thai và đến khi sinh do bác sĩ chuẩn đoán nhầm nên tôi sinh bé đầu và mổ bé thứ hai. Sinh bé chưa được 2 tháng thì tôi nghe tin chồng tôi bị bắt vì tội danh cướp giật (mức án 3 năm). Tôi thật sự bị sốc bởi chồng tôi là điểm tựa duy nhất. Tôi thật sự hoang mang, mọi thứ như sụp đổ.
Mọi người trong gia đình tôi bắt đầu trách móc tôi vì trước kia không nghe lời gia đình. Một tay 2 đứa con thơ trong tay không có tiền, mẹ chồng tôi lại coi tôi như cái gai trong mắt. Hàng ngày bà thường hay nói những lời khó nghe và cũng không phụ giúp gì, bà chỉ đóng tiền phòng hàng tháng. Không đi làm được, tiền không có tôi phải làm sao đây. Tôi bắt đầu tranh thủ lúc con ngủ đi ra những thùng rác gần nhà để nhặt cơm mọi người đổ mang về phơi hoặc những lon nhựa trong thùng rác để bán. 1kg cơm phơi khô tôi bán giá 4ngàn/kg, 1 tuần được 10kg. Hàng xóm xung quanh thấy vậy đều mang cơm thừa tới cho tôi. Có nhiều hôm trời mưa tôi chưa kịp chạy ra lấy, cơm đã ướt hết. nhiều hôm phơi gần khô thì mẹ chồng tôi đem vứt hết vì bà bảo bà sợ bẩn và thấy cơm có mùi ghê (mặc dù tôi không bỏ cơm trong phòng). Lúc đó tôi chỉ biết khóc và cũng sinh ra tâm oán hận với mẹ chồng tôi.
Tôi tiếp tục nhận hàng gia công về nhà cắt chỉ, một chiếc quần là 300 đồng, một ngày cũng được mười mấy ngàn. Rồi… được vài hôm mẹ chồng tôi lại quăng hết đồ ra đường với lý do cắt chỉ bụi bẩn. Mỗi đêm về… tôi lại khóc, 17 tuổi cái tuổi mà lũ bạn đang vui chơi thì… tôi phải đối mặt với biết bao nhiêu thứ, đã nhiều lần tôi có ý nghĩ tự sát. Bố mẹ anh chị tôi không ai đồng cảm, tôi không thể chia sẻ cùng ai. Mỗi lần cầm dao lên tự sát, tôi lại không làm được… Không phải tôi sợ chết, sợ đau. Khi con người trải qua nhiều nỗi đau thì sẽ không còn cảm giác đau nữa, điều tôi sợ là “Nhân thân nan đắc” (thân người khó được), bởi tôi biết rằng chết không phải là kết thúc. Nếu cái chết mà khiến cho tôi giải thoát thì tôi đã làm từ nhỏ. Nếu như tôi hủy hoại đi sinh mệnh này thì tôi sẽ phải chịu thống khổ gấp trăm ngàn lần (tôi hiểu điều đó qua những câu chuyện luân hồi mà tôi đọc hồi nhỏ).
Thế là ngày qua ngày tôi cố gắng đến khi 2 bé được 1 tuổi thì tôi gửi bé ở nhà trẻ và bắt đầu đi làm cho một công ty may. 2 ngày sau đang làm trong công ty, mẹ tôi gọi điện nói tôi về gấp, tôi không hiểu chuyện gì nhưng cũng xin về. Về đến phòng trọ tôi ngỡ ngàng khi trong phòng không còn gì, chỉ còn lại vài bộ quần áo của 3 mẹ con, tất cả đồ đạc mẹ chồng tôi đã dọn đi. Tôi 2 tay ôm 2 đứa con, tôi khóc con khóc, 3 mẹ con khóc, trong lòng tôi lúc đó oán hận mẹ chồng sâu sắc.
Vì lúc đó chưa tu luyện, thậm chí trong tư tưởng tôi có những suy nghĩ rất xấu. Nhờ có sự trợ giúp của mẹ tôi đưa đón bé đi học, tôi có thể tăng ca kiếm thêm thu nhập. Nhiều lúc tôi có suy nghĩ muốn lên chùa nhưng nhìn mẹ tôi lớn tuổi rồi vẫn phải chịu khổ vì tôi, nhìn 2 con còn quá nhỏ không nỡ đành lòng, thế là tôi lại cố gắng.
Tất cả hy vọng tôi đều đặt hết vào chồng. Tôi cố gắng dành dụm ít tiền để thỉnh thoảng đi thăm chồng, lay lắt đến tháng 9 năm 2013 nghe tin chồng sắp về mẹ chồng tôi mua sữa mang đến cho bé và cứ như không có gì xảy ra.
Tháng 12 năm 2013 chồng tôi ra tù, cứ tưởng rằng sau bao khó khăn anh đã hiểu và sẽ thay đổi nhưng anh thậm chí còn tệ hơn, anh đánh đập vợ con và thậm chí chơi ma túy đá.
7 tháng sau anh lại bị bắt vì tội danh vận chuyển trái phép chất ma túy (mức án 2 năm rưỡi). Lần này tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, tôi lặng người đi như một người vô cảm, không còn cảm giác đau đớn hay mất mát nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến cuối năm 2016 chồng tôi về. Vì để con có cha có mẹ tôi chấp nhận bỏ qua tất cả. Và anh ấy cũng đã thay đổi, anh đã chịu đi làm để lo cho 3 mẹ con, mặc dù cũng có đôi lần cãi nhau vì tiền bạc, kinh tế bởi vì tâm tính tôi lúc này rất xấu.
Tìm được Đại Pháp
Đến năm 2018 tôi lại muốn tu, tháng 4 năm 2018 để tỏ lòng thành kính với Phật Thích Ca Mâu Ni tôi phát nguyện ăn chay 1 tháng. Tôi rất ít đi chùa, 1 năm đi 1 hoặc 2 lần và tôi cũng không cầu gì cả bởi tôi biết rằng Phật chỉ nhìn nhân tâm, tôi đến đó chỉ là xám hối ăn năn. Rằm tháng 4 tôi đứng trước tượng Phật tôi biết rằng lục đạo luân hồi quá khổ đau nên tôi phát nguyện xin Thần Phật cho tôi tìm được một pháp môn tu hành có thể thoát được lục đạo luân hồi mà không phải ăn chay (bởi vì gia đình tôi là vô Thần nghe nói đến ăn chay là họ coi tôi như khác người), không phải vứt bỏ gia đình. Đêm hôm đó tôi suy nghĩ và tự bật cười làm gì có pháp môn tu nào mà lại không phải ăn chay, không vứt bỏ gia đình.
Vài ngày sau tôi lên facebook vô tình thấy 1 video, nhân vật là Hoa hậu Thế giới Canada 2015, cô ấy là học viên Pháp Luân Công và trong video cô ấy nói về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công đang diễn ra ở Trung Quốc.
Video đó làm tôi khóc rất nhiều, không phải tôi rơi nước mắt vì cảm động mà tôi cảm thấy tim mình đau đớn, đến bản thân tôi cũng không hiểu. Hôm sau vào công ty ngồi may cứ nghĩ tới đoạn video đó là tôi lại khóc và đau như xé tim vậy, rất khó tả. Tối hôm đó về nhà tôi lại lên facebook và thấy 1 video tên là Câu chuyện vĩnh hằng.
Xem đến đâu nước mắt tôi rơi đến đó và tôi cảm nhận rõ ràng giống như tôi là đệ tử Đại Pháp vậy (mặc dù lúc đó tôi chưa biết Pháp Luân Công là gì). Sau khi xem đoạn video đó xong tôi quyết định tìm hiểu về Pháp Luân Công. Ngày 27 tháng 5 năm 2018 một học viên đã tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Vì ngộ tính thấp nên mấy ngày đầu đọc tôi cũng chỉ hiểu là cuốn sách dạy con người làm điều tốt, là một môn tu Phật. Đến khi học Pháp nhiều hơn thì tôi hiểu ra đây là pháp môn tôi đang đi tìm.
Thay đổi tâm tính và buông bỏ tâm oán hận với mẹ chồng, một cuộc sống mới bắt đầu nhờ có ánh sáng Chân – Thiện – Nhẫn
Trước khi tu luyện tôi vốn là người vô tâm, nóng nảy, tâm tính rất xấu. Từ khi tu luyện Đại Pháp tâm tính tôi trở nên tốt hơn, chăm lo cho gia đình nhiều hơn. Trong lòng tôi không còn oán hận nữa mà thay vào đó là niềm vui với tấm lòng rộng mở, tôi luôn vui vẻ hòa ái với mọi người. Nhất là chồng tôi, có lần anh đi hát karaoke với bạn bè thâu đêm suốt sáng, như mọi lần tôi đều gọi điện cho anh và ngóng chờ anh về. Càng gọi càng bặt vô âm tín, tôi gọi đến khi điện thoại tắt nguồn mới thôi. Mỗi khi có tiếng dép lẹp kẹp bên ngoài hành lang tôi cứ nghĩ là chồng đã về. Bao nhiêu lời lăng mạ tôi đều dồn lên anh ấy cho hả lòng hả dạ. Nhưng giờ đây tôi đã hiểu ra, đây chẳng phải để tôi tu tâm tính là gì. Tôi không trách mắng anh và cũng không gọi cho anh nữa. Có lẽ là tôi còn chưa tốt với anh ấy, tôi chợt nghĩ như thế. Hôm đó 8h tối anh về và nói với tôi, từ giờ trở đi anh sẽ không đi đàn đúm với bạn bè nữa. Kể từ đó đến nay anh không đi như vậy nữa.
Tôi đi làm xa cả 10 năm mới về quê 1 lần (cũng một phần do hoàn cảnh) nhưng tôi cũng ít khi gọi điện thoại cho bố mẹ và anh em, họ hàng. Khi học Pháp, tôi hiểu ra như vậy là chưa thiện và chưa tốt, thế là tôi bắt đầu thay đổi. Tôi quan tâm và thường xuyên gọi điện về hỏi thăm gia đình và anh em bạn bè, tôi cân nhắc lời ăn tiếng nói. Mọi người trong gia đình và anh em họ hàng thấy tôi thay đổi, họ ngạc nhiên và không hiểu điều gì làm tôi thay đổi như thế, sau đó tôi đã nói với họ về Đại Pháp, tất cả những người trong gia đình đều ủng hộ tôi.
Tôi cũng giới thiệu Đại Pháp cho mẹ chồng. Trên bề mặt tôi vẫn coi như không có gì xảy ra nhưng trong tâm vẫn có khoảng cách. Bây giờ tu luyện rồi không lẽ tôi vẫn ôm giữ tâm oán hận sao? Sư phụ giảng phải nghĩ cho người khác, vậy tôi đã thật sự nghĩ cho mẹ chồng chưa?
Tôi bắt đầu đặt mình vào vị trí của bà, mẹ chồng tôi một mình nuôi 2 đứa con, không có chồng mà xã hội cách đây mấy chục năm trước người ta kì thị rất nhiều, vì để che đậy và sống tại cái xã hội này bà đã phải tỏ ra mạnh mẽ, chanh chua như vậy để người khác phải sợ mình mà không bị bắt nạt. Tôi đã từng nuôi 2 đứa con, tôi hiểu và cảm nhận được sự vất vả lớn nhường nào.
Là phận con đáng lẽ ra tôi phải quan tâm động viên bà nhiều hơn. Tôi tự trách bản thân mình đã không tốt với bà, bỗng nhiên tôi thấy bà thật đáng thương, tôi cũng không còn oán hận bà nữa. Từ trong tâm tôi cảm ơn bà sâu sắc. Tôi đã gọi điện thoại và xin lỗi bà. Lần đầu tiên tôi và mẹ chồng nói chuyện với nhau lâu thế và từ đó tôi cũng quan tâm mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi rất cảm động và ủng hộ tôi tu luyện. Bà cũng đã đọc gần hết cuốn Chuyển Pháp Luân và thường xuyên nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ.
Vì thấy tôi tâm tính thay đổi nên chồng tôi rất ủng hộ, thậm chí anh chủ động làm những công việc trong gia đình để tôi có thời gian học Pháp nhiều hơn. Anh cũng giúp mang tài liệu và bông sen đi tặng mọi người, mong rằng sẽ nhiều người hơn nữa nhận được lợi ích từ Pháp.
Trong công ty tôi luôn cố gắng làm tốt công việc hết năng lực của mình, 1 năm tôi không nghỉ 1 ngày nào hết, điều đó là rất hiếm trong 1 công ty 4000 người. Tổ trưởng và mọi người đều thấy rõ Đại Pháp tốt như thế nào.
Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp đã ban cho con những điều tốt đẹp nhất.
Nguồn: Nguyenuoc.com