HƠN HAI MƯƠI NĂM KIẾM TIỀN BẰNG CỜ BẠC, TÔI ĐÃ QUAY ĐẦU NHỜ MỘT QUYỂN SÁCH QUÝ.
Tôi là Đỗ Quốc Thuận, 36 tuổi, ở thị trấn Nếnh, Việt Yên, Bắc Giang. Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, có 7 anh chị em. Vì là con út nên tôi được bố mẹ nuông chiều; chính vì muốn gì được nấy nên tôi sinh ra thói ngang ngược từ nhỏ. Mới học đến lớp 5 tôi đã bỏ học rồi đi theo đám bạn tụ tập chơi bời lêu lổng. Bố mẹ và các anh chị cũng không khuyên bảo được tôi.
Khu nhà tôi ở là nơi có nhiều tệ nạn xã hội; đặc biệt là vấn nạn cờ bạc, xóc đĩa. Vì bỏ học sớm, lại thường xuyên theo đám anh chị đến các chiếu bạc nên tôi đã dần quen với những canh bạc sát phạt nhau. Lúc đầu là các chiếu bạc nhỏ, rồi dần đến những sới bạc lớn; chúng lớn dần theo độ tuổi của tôi. Với những kinh nghiệm có được, không chiếu bạc nào vắng mặt tôi. Tôi đắm chìm trong những trò đỏ đen thâu đêm suốt sáng, ngày nọ tháng kia; không còn nhớ gì đến bố mẹ ở nhà.
Năm 23 tuổi, tôi lấy vợ. Vợ tôi là người xã bên, sinh ra trong một gia đình nề nếp. Cô ấy cũng biết tôi là kẻ kiếm tiền bằng cờ bạc. Nhưng có lẽ do duyên số, nên dù bố mẹ cô ấy nhất định không đồng ý, cấm cản; thậm chí còn muốn cho cô ấy sang Đức cùng các chị gái để tránh xa tôi; nhưng cô ấy vẫn quyết định lấy tôi. Cô ấy nghĩ, lấy vợ rồi tôi sẽ thay đổi; sẽ biết sống có trách nhiệm với gia đình vợ con.
Nhưng trước giờ tôi chỉ biết kiếm tiền bằng cờ bạc, không quen làm việc khác. Vả lại ham mê cờ bạc trong tôi đã quá lớn, nên cưới xong tôi lại ngựa quen đường cũ, lấy các sới bạc làm nhà; Suốt cả năm, số lần tôi gặp vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hàng xóm hầu như không còn nhớ mặt tôi. Rồi vợ tôi sinh con, lần lượt hai đứa con trai ra đời; đứa lớn sinh năm 2008, đứa thứ 2 sinh năm 2012. Tôi phó mặc vợ, con và mọi thứ cho bố mẹ. Vợ tôi có nói gì thì tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Thỉnh thoảng về nhà, tôi mang cho vợ một số tiền; tôi nghĩ vậy là xong trách nhiệm. Tôi chưa bao giờ biết chăm con; chưa từng biết con ốm đau hay học hành thế nào. Có tiền khi thắng bạc, thì tụ tập bay lắc; rồi sinh ra bồ bịch, trai gái. Khi thua bạc thì tôi lại bán xe, cắm xe, vay mượn để gỡ gạc…. Cứ như thế, tôi lao theo những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, hết ngày nọ đến tháng kia. Tôi cứ điên cuồng trong vòng xoáy đó mà không biết điểm dừng.
Tôi chẳng đoái hoài gì đến gia đình. Cha mẹ tôi gần 80 tuổi vẫn phải thức hàng đêm, lo lắng, chờ cửa đợi tôi về. Vợ tôi thì buồn bã thất vọng về tôi. Vào thời điểm vợ tôi sinh con thứ hai, cũng là lúc tôi thua bạc liên tục. Lúc ấy, tôi thua hết sạch tiền; thua đến mức độ mang hết sổ đỏ nhà đất của bố mẹ đẻ, xe máy của mình, của vợ và của bố vợ đi cầm cố. Điều này khiến cho vợ tôi không chịu đựng nổi; cô ấy đã từng ôm con về nhà mẹ đẻ. Tình cảm vợ chồng dần phai nhạt.
Hai đứa con trai tôi càng lớn thì lại càng ngang bướng, khó bảo; học hành thì chểnh mảng, không khác gì tôi ngày xưa. Bên nhà vợ, vốn đã có thành kiến với tôi từ đầu; giờ lại càng xa cách tôi hơn.
Sau đó, đến lúc chính thân thể tôi phải chịu đựng đủ thứ bệnh tật giày vò. Do thường xuyên thức đêm đánh bạc, rượu chè, bay lắc… tôi bắt đầu bị mất ngủ thường xuyên; rồi bệnh viêm xoang mãn tính, bệnh viêm phế quản, bệnh dạ dày lần lượt xuất hiện. Những căn bệnh hành hạ khiến tôi luôn mệt mỏi; mắt quầng thâm, da xám xịt.
Bệnh tật kéo đến khiến tôi đau đớn, mất ngủ. Đêm đến, khi không còn sự phấn khích bên canh đỏ đen, không còn những tiếng hò hét sát phạt nhau, không còn đám bạn cờ bạc vây quanh, tôi thấy thời gian dường như ngừng lại. Dường như đã rất lâu rồi, quanh tôi mới tĩnh lặng như vậy. Tôi suy nghĩ miên man về quá khứ và tương lai. Tôi bỗng thấy thương bố mẹ, thương vợ, thương hai đứa con thơ dại… Tôi cũng lo sợ đến một ngày tôi phải chịu hậu quả do cờ bạc, có thể tôi sẽ rơi vào vòng lao lí… Bố mẹ tôi chắc sẽ rất buồn. Vợ con tôi liệu còn bên tôi, hay là sẽ không cần tôi nữa?… Tâm tôi day dứt. Tất cả người thân vẫn luôn đối xử tốt với tôi, vậy mà những gì tôi mang đến cho gia đình chỉ toàn là lo lắng và muộn phiền. Lúc đó trong tôi có một khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống bình thường như bao người đàn ông khác; được hạnh phúc quây quần bên vợ con, được ở bên chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già.
Phải chăng Thiện tâm bị vùi lấp trong tôi qua bao nhiêu ngày tháng chìm trong thú vui hư ảo, nay đang dần hiển lộ ra? Có phải vì thế nên Trời cao đã rủ lòng thương xót cho kẻ cờ bạc như tôi và mang đến cho tôi một cơ hội thay đổi cuộc đời, một cánh cửa bước vào tương lai tốt đẹp như tôi ước nguyện. Đó là khi tôi tìm thấy Pháp Luân Công.
Lúc ấy, tôi cầm điện thoại lướt Facebook cho đỡ buồn, mắt tôi chợt dừng lại ở 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn. Bất giác, tôi mỉm cười, có một cảm giác gần gũi, bình yên và ấm áp. Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng khơi dậy trong tôi những điều mà từ lâu tôi ngỡ đã quên, như những kí ức vô cùng trân quý. Cảm giác đó giống như khi quay về ngôi nhà thuở nhỏ vậy. Có điều gì đó thôi thúc tôi, khiến tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn. Tôi đọc thêm và biết được 3 chữ Chân -Thiện – Nhẫn này có ở trong một cuốn sách quý; tôi đã đi tìm cuốn sách ấy.
Khi đó là khoảng đầu năm 2018. Sau khi tìm hiểu trên các trang mạng, tôi biết cuốn sách đó có tên là Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Pháp môn này lấy Chân -Thiện – Nhẫn làm căn bản trong tu luyện tâm tính hàng ngày. Tôi đã nhờ một học viên đặt giúp cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi nhận sách và bắt đầu đọc. Vì bỏ học sớm nên khả năng đọc của tôi rất chậm. Khoảng gần 1 tháng tôi mới đọc xong cuốn sách. Lúc mới đọc, dù chưa hiểu gì nhiều nhưng đó lại là khoảng thời gian tôi thấy tâm mình yên ổn. Tôi không còn cái cảm giác lo sợ, trống rỗng nữa. Những đạo lí chân chính trong sách dường như khơi dậy lương tâm và bản tính tốt đẹp bên trong tôi. Tôi quên cả niềm vui nơi sới bạc, chỉ ở nhà chú tâm đọc sách.
Chỉ sau một lần đọc sách, tôi đã hoàn toàn dứt bỏ được thói ham mê cờ bạc. Mọi người ai cũng không thể tin được, và chính bản thân tôi cũng bất ngờ.
Tôi nhận ra đây là một cuốn sách vô giá, là món quà vô cùng trân quý mà Ông Trời đã gửi tặng tôi. Trong sách chứa vô vàn đạo lí thâm sâu, dẫu tôi có dành cả đời để học cũng không hết được. Những lời dạy của Sư Phụ đã thức tỉnh tôi, đưa tôi thoát khỏi vũng lầy cờ bạc, và soi lối cho tôi bước tiếp từng ngày. Tôi vô cùng cảm tạ ân đức của Sư Phụ.
Chân – Thiện – Nhẫn là những đạo lí tưởng chừng đơn giản, nhưng đối với một người nóng nảy như tôi thì rất khó thực hiện. Để ước thúc bản thân, mỗi ngày tôi đều đọc sách Chuyển Pháp Luân và cố gắng hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Thật kì diệu, mỗi khi tôi làm được một điều gì đó tốt, như nhẫn nại hơn, khoan dung hơn, thì tôi lại hiểu thêm một chút về những lời Sư Phụ dạy. Cuốn sách này quả là vô cùng kì diệu.
Ngoài đọc sách, tôi cũng thường xuyên luyện 5 bài công pháp của Pháp Luân Công. Nhờ đó, sức khỏe của tôi đã thay đổi rất nhiều. Bệnh mất ngủ và các căn bệnh mãn tính khác dần biến mất sau 3 tháng tôi đọc sách và luyện công. Da mặt tôi không còn xám xịt nữa; ai nhìn cũng ngạc nhiên và khen tôi sao khác nhiều thế.
Ngoài lợi ích về sức khỏe, tôi còn học được những điều lớn lao hơn, đó là biết cách làm một người tốt. Từ đứa con trai bất hiếu, thường xuyên làm cha mẹ lo lắng, đau lòng; giờ tôi đã biết quan tâm, lắng nghe bố mẹ nói. Tôi biết chăm bố khi ông nằm trên giường bệnh. Tôi cũng nói với bố rằng: “Con đã thay đổi, con đã biết trước đây mình sai; giờ con muốn làm người tốt, sống có ích. Con thay đổi như vậy, chính nhờ 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn trong cuốn sách quý này – cuốn Chuyển Pháp Luân bố ạ”. Ông nghe tôi nói vậy thì nét mặt giãn ra; từ đó ngày nào tôi cũng đọc sách cho bố nghe khi ông đang nằm trên giường bệnh.
Dù mắc nhiều căn bệnh mãn tính nhưng bố tôi ra đi cũng rất nhẹ nhàng, thanh thản. Đây cũng là điều làm tôi đỡ ân hận; vì ít nhất thì khi bố ra đi, tôi không còn làm ông phải đau lòng và lo lắng cho mình nữa.
Vợ con tôi cũng thấy ngạc nhiên khi tôi thay đổi như vậy. Từ khi lấy nhau, rồi có con, hơn chục năm trời có bao giờ tôi ở nhà với vợ con quá 3 ngày đâu. Nhưng kể từ khi đọc sách, tôi thường xuyên ở nhà, phụ giúp việc nhà cho bố mẹ, vợ con. Tôi quan tâm hơn đến gia đình, tình cảm vợ chồng được gắn kết; và chúng tôi lại chào đón thêm cậu con trai thứ 3 – bé sinh năm 2019.
Trước đây ngoài đánh bạc, tôi không biết làm bất cứ việc gì, nhưng kể từ khi con trai thứ 3 ra đời, tôi có thể tự chăm con khi vợ đi làm. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng làm việc nặng, nhưng giờ tôi có thể làm mọi việc chân tay như bốc vác, phụ hồ… miễn đó là công việc lương thiện. Bố mẹ vợ vui mừng khi thấy tôi đã thay đổi. Nhiều lúc anh em lại nhắn gọi, rủ rê tôi lên sới bạc; tôi chỉ cười và nói: “Giờ mình đã dứt bỏ nó rồi. Mình muốn làm người tốt. Mình muốn kiếm đồng tiền chân chính bằng sức lao động của mình”.
Nhờ có Pháp Luân Công, tôi đã rời xa tệ nạn cờ bạc, và trở thành một con người mới hoàn toàn, biết nghĩ cho người khác, biết tự tìm lỗi ở mình và hoàn thiện hơn mỗi ngày. Tôi hiểu rằng mình đã quá may mắn, vậy nên tôi mong muốn chia sẻ phúc lành mà tôi đã nhận được với tất cả những người xung quanh. Qua câu chuyện này, tôi cũng mong mọi người, nếu tình cờ nhìn thấy thông điệp Chân – Thiện – Nhẫn thì xin đừng vội lướt qua. Hãy bớt một vài phút để tìm hiểu kỹ hơn; bạn sẽ thấy đó là điều may mắn tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Tôi luôn cầu mong cho mọi người bình an và hạnh phúc. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ với những ai muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công qua số điện thoại 0972.773.268.
Nguồn: www.nguyenuoc.com