TÁM NĂM TÙ VÌ MA TÚY, TÂM NGUYỆN HỒI ĐẦU ĐÃ CẢM ĐỘNG TRỜI XANH
Tôi tên là Bùi Quốc Toàn, sinh năm 1994. Tôi sinh ra và lớn lên tại Cầu Treo – Lò Chum – Thanh Hóa. Vì không chuyên chú vào con đường học hành, tôi sớm sa chân vào các tệ nạn xã hội. Tôi chơi game nhiều, tụ tập quậy phá với đám bạn xấu, cuối cùng tôi vướng vào ma túy đá. Tính tình tôi ngày càng cộc cằn, hỗn láo, bất cần, gia đình không thể quản lí được tôi nữa.
Học xong lớp 12, tôi mắc căn bệnh lao màng não, một căn bệnh nan y, nhưng tôi may mắn thoát chết. Bố mẹ tôi đã nghĩ rằng sau trải nghiệm sinh tử này, tôi sẽ thay đổi. Tôi cũng tưởng vậy. Tôi ra ngoài sống cùng với người yêu, chuẩn bị đi học trường trung cấp ngành nấu ăn để có thể tự lo cho cuộc đời mình.
Trớ trêu thay, trong lúc tôi chờ đợi học việc thì đám em út bất hảo mà tôi quen biết trên mạng tìm đến tôi nương tựa. Lòng nghĩa hiệp và bốc đồng của một kẻ đàn anh khiến tôi muốn che chở các em. Nhưng “mái ấm” mà tôi cho chúng chỉ là con đường gần nhất với mái nhà lao.
Để có tiền, tôi chọn con đường quay lại với ma túy. Tôi tự tổ chức đường dây mua bán ma túy. Khi các đường dây khác bị bắt giữ thì đường dây của tôi trở thành nguồn cung cấp chính. Chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng rồi công an cũng gõ cửa đến đường dây buôn bán ma túy của tôi. Lần lượt các đàn em bị bắt và đã khai ra tôi. Tôi quyết định đi trốn.
Bố mẹ khuyên tôi ra đầu thú. Và ngày 10 tháng 10 năm 2013, tôi đã ra đầu thú tại cơ quan công an Thanh Hóa. Từ đây, cuộc đời tôi bước sang những tháng ngày tù tội.
Tôi vào trại tạm giam Thanh Hóa. Ở đây, có 15-16 tù nhân bị giam trong vài mét vuông; tôi đã trải qua cảnh mùa hè nóng bức, ghẻ lở, ẩm thấp, tối tăm… 7 tháng ở đó là những ngày tháng khủng khiếp đối với tôi. Tôi khổ sở, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác…Tôi không biết bám víu vào đâu để có nghị lực sống tiếp…
Trong thời gian khủng hoảng đó, một đêm, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng. Tôi mơ thấy mình bị giam ở nhà ngục của thành phố, nơi tôi chưa đến bao giờ. Tôi bị mù hai con mắt, tất cả tối om, sờ xung quanh thấy toàn là song sắt. Rồi có một bàn tay, rất to lớn, đút cho tôi ăn, chăm sóc cho tôi… Tuy không nhìn thấy nhưng tôi thấy an tâm, cảm giác như được ai đó che chở, rất chân thực như chính mình đang trải qua vậy. Vào lúc chuẩn bị đưa đi xét xử, người ấy đưa cho tôi một con đường, tôi thấy một luồng sáng lóe lên, chói lòa… Rồi tôi không còn nhớ gì nữa.
Tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ đó là gì nhưng nó đã đem đến sự an ủi, chở che, cảm giác như có ai đó dõi theo, chăm sóc cho mình. Điều đó đã cứu vớt tâm hồn tôi, giúp tôi không gục ngã vì chốn lao tù tăm tối, khắc nghiệt.
Ngày 13 tháng 5 năm 2014, sau khi xét xử, tôi nhận mức án 8 năm tù.
Ban đầu tôi chán nản, sống buông thả, sẵn sàng gây gổ với bất kỳ ai nếu có mâu thuẫn. Những cuộc ẩu đả, dằn mặt lẫn nhau xảy ra từ những việc tưởng chừng như rất nhỏ.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Trại giam tôi ở nằm giữa rừng núi hoang vu. Khi đêm về, cái giá lạnh của núi rừng làm tôi rất nhớ nhà. Tôi hồi tưởng miên man về cuộc đời, rồi nghĩ về tương lai phía trước mà thấy quá mịt mờ. Tôi cứ sống thế này sao? Còn gia đình, những người thân của tôi đang chờ tôi từng ngày… Tôi bỗng muốn thay đổi và không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Tôi mong có phương pháp nào đó thay đổi được con người mình.
Lúc đó, có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Chỉ có Phật Pháp mới cải biến được bản thân”. Tìm đọc các cuốn kinh sách mà người nhà tù nhân gửi, tôi cảm thấy không có tiến bộ. Tôi nói với mẹ: “Mẹ mua cho con cuốn sách kinh Phật nào có thể giúp con cải biến tâm tính…”.
Về nhà, vô tình có cô giáo Hương là hàng xóm sang chơi, mẹ kể chuyện của tôi, cô đã gửi cho tôi cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Đây là cuốn sách chính của pháp môn Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công), môn tu luyện cổ xưa của Phật gia. Mở cuốn sách nhìn thấy hình tác giả, trong tôi như có điều gì thôi thúc khiến tôi muốn đọc cuốn sách này.
Đến giờ giới nghiêm, mọi người đi ngủ hết; tôi ngồi lặng lẽ đọc sách. Càng đọc tôi càng thấy hay, tôi cảm giác cuốn sách này có gì đó rất quan trọng. Lúc đó tôi còn chưa biết rằng, đây là Chân Pháp mà tôi hằng tìm kiếm.
Mọi người xung quanh bắt đầu chê cười tôi, nói rằng môn này của Trung Quốc, học vô bổ, và còn coi tôi là đứa có vấn đề. Tôi bỏ ngoài tai và vẫn siêng năng đọc sách. Tôi cũng tập thử bài công pháp số 5. Nhiều lúc tôi rất khó chịu với lời bàn tán xung quanh, nhưng vì trong sách đã dạy rằng cần hành xử theo Chân – Thiện –Nhẫn, tôi đã cố nhẫn nại, và dùng Thiện tâm chia sẻ với mọi người những điều tốt tôi học được trong sách.
Tôi trở thành con người mới hoàn toàn từ lúc nào không hay. Tôi không còn đấu đá tranh giành với các tù nhân khác. Tôi chăm chỉ khi làm việc; tôi tôn trọng và giúp đỡ mọi người nhiệt tình. Mọi người quý mến tôi hơn. Cán bộ quản giáo còn lấy tôi ra tuyên dương: “Anh Toàn ít tuổi nhưng đi đâu cũng lễ phép, luôn hoàn thành tốt công việc, là người có nhân cách…”
Sức khỏe tôi cũng chuyển biến rất tốt; những chứng bệnh như đau dạ dày, đau đầu, viêm gan hành hạ tôi trước kia đã biến mất hoàn toàn. Tôi bỏ hẳn thuốc lá và những thói quen không tốt khác.
Qua thời gian gần 2 năm, tôi được chuyển ra ngoài để khai thác đá. Một lần, tôi chui vào guồng máy nghiền đá để kiểm tra các lưỡi búa có vấn đề gì không. Một anh không biết đã định bật công tắc để hoạt động máy, làm cách nào anh ấy cũng không sao bật được điện. Thấy lạ, người này chạy ra xem máy thì thấy cái chân của tôi thò ra, anh ấy mới thấy sợ… Mãi sau này trong một lần uống rượu say, anh ấy mới nói ra tình huống đó. Tôi hiểu ra, có lẽ vì tôi thành tâm hướng Thiện, và tôi đã học được Đại Pháp chân chính, nên Thần Phật đã cứu mạng tôi. Từ đó, tôi càng tín tâm tu luyện hơn.
Thời gian trôi qua đã hơn 5 năm, tôi cũng được chuyển về trại chính. Trong trại giam, các tù nhân mới đều thấy rằng tôi khác với các tù nhân khác, tôi cho họ biết nguyên do là vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chia sẻ cho mọi người hiểu những lợi ích về sức khỏe, tâm tính như thế nào từ ngày tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công. Họ lần lượt tìm hiểu và thấy hay, họ cũng bắt đầu thực hành theo. Từ tâm tính đến sức khỏe của họ đều có cải biến tốt.
Từ đó, chúng tôi, những người tù mà xã hội coi là xấu xa, nguy hiểm, giờ được khơi dậy lương tri đã ngủ quên từ lâu. Chúng tôi động viên nhau thay đổi, buông bỏ đi những điều xấu, hình thành môi trường thân thiện trong chính trại giam tăm tối. Chính Pháp Luân Công đã thức tỉnh và thay đổi con người chúng tôi.
Ngày 10 tháng 2 năm 2019, tôi được ra tù trước thời hạn 2 năm 8 tháng. Đó là điều vô cùng may mắn. Tôi chính thức quay trở lại cuộc sống của một công dân tử tế. Được về với gia đình, tôi vui lắm. Tôi nghĩ rằng người thân sẽ rất mừng khi thấy tôi thành con người mới. Nhưng ngược lại, chưa có ai đặt niềm tin vào tôi cả. Vừa về đến nhà, người nhà đều dặn: “Mày không được sang nhà người khác chơi, rồi đem đen đủi cho người ta”… Mọi người còn nghi ngờ pháp môn mà tôi đang tu luyện.
Lúc đó tôi rất hụt hẫng, thậm chí còn có ý nghĩ thoáng qua: “Ở trong tù dù sao cũng yên lòng hơn vì được gần anh em cùng tu luyện. Hay mình gây án gì đó để được trở lại trong kia? Ở đây không ai tin tưởng, coi trọng mình…”.
Thật may mắn, lúc đó mẹ tôi dẫn tôi đến gặp một học viên Pháp Luân Công. Nghe lời chia sẻ và động viên của người đó, tôi xúc động rơi nước mắt. Khi được nhìn hình ảnh của Thầy Lý, tôi rất cảm động, và quyết tâm tu luyện tinh tấn, trở thành người tốt để gia đình tin tưởng.
Tôi đi làm, lương tháng được 3 triệu; tôi trân quý lắm vì đó là đồng tiền từ mồ hôi của mình. Làm được một thời gian tôi gặp rất nhiều cám dỗ như: rượu bia, ca hát, gần tiếp viên nữ… mà nhiều người đem đến cho tôi. Đứng trước những thử thách đó, tôi quyết tâm không sa vào nữa. Lúc cô đơn trong tù, tôi từng hứa với Thầy: “Sau này về, con chỉ cần một đôi dép, một ba lô đi khắp nơi chia sẻ điều tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp”.
Sau đó, tôi tìm được một công việc khác ở công ty cổ phần Nông nghiệp Hoàng Ngưu Sơn, chuyên về phân bón sinh học. Tôi bắt đầu từ vị trí công nhân ở bộ phận sản xuất, rồi lên làm quản đốc, sau ra phụ trách kinh doanh, chăm sóc khách hàng. Công việc của tôi ngày một tốt hơn, thu nhập cũng tăng lên. Giờ tôi có đủ tiền trang trải cuộc sống và giúp đỡ gia đình một phần.
Trong gia đình, tôi lặng lẽ làm tốt tất cả những gì có thể. Tôi muốn chứng minh rằng Pháp Luân Công rất tốt; đã cải biến con người tôi từ xấu xa thành người tốt. Tôi dần trở thành người đáng tin cậy cho gia đình.
Mẹ tôi thấy rõ Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi tốt như thế nào nên cũng bước vào tu luyện.
Pháp Luân Công dạy con người Chân Thiện Nhẫn – đây là đạo lý tốt đẹp, vĩnh hằng, chân chính nhất trong vũ trụ này. Do vậy, ai bước vào tu đều là phúc phận và đem lại phúc báo cho cả gia đình. Gia đình tôi đã đón nhận những điều tốt đẹp kể từ ngày tôi bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Anh chị tôi thay đổi tốt lên rất nhiều từ khi thừa nhận đây là một pháp môn tu Phật chân chính. Anh chị vốn khó có con, thì giờ có con. Khi bé sinh ra mắc bệnh tim nhưng giờ bệnh tự nhiên khỏi; cháu hoàn toàn khỏe mạnh, thông minh. Bố tôi vốn nghiện rượu, hay nói càn, làm mẹ tôi đau khổ rất nhiều; thì nay tự cai rượu, biết nghĩ cho con cái hơn. Mẹ tôi cũng tìm được công việc phù hợp, vừa có thu nhập vừa tu luyện được…
Tôi có được như hôm nay, tất cả đều nhờ Pháp Luân Công. Nếu không tu Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã mất đi sinh mạng từ ngày còn trong trại giam. Nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên cuộc đời tôi như được hồi sinh, tôi mới có câu chuyện này chia sẻ tới các bạn.
Cuộc đời tôi đã rơi trong bùn lầy, rơi trong địa ngục tăm tối nhưng “bàn tay to lớn” kia đã chăm sóc cho tôi; đem ánh sáng chân lý của Phật Pháp cứu rỗi cuộc đời mù lòa vì tội lỗi của tôi. Hơn lúc nào hết, giờ đây tôi vinh diệu bước trên con đường tu luyện; con đường quay trở về giá trị thuần chân của sinh mệnh. Dù có gian nan hay vất vả, tôi sẽ nỗ lực vượt qua. Tâm nguyện lớn nhất của tôi là mong nhiều người hơn nữa biết đến sự tốt đẹp của Pháp Luân Công, thức tỉnh trong bạn những điều tốt đẹp nhất. Mong các bạn hãy trân quý cơ duyên này!
Nguồn: www.nguyenuoc.com